Bǔ Suàn Zǐ · Yǒng Méi
Lù Yóu
Tái huā luò jǐn, shǐ jiàn xīn méi rùn.
海棠落尽,始见新梅润。
Shuāng lù chū hán qīng yè zhǎng,
霜露初寒清夜长,
Yín yuè chóu qíng fù.
银月愁情复。
Dú lì xiàng yáng chūn,
独立向阳春,
Bù wèi fēng shuāng zhěn.
不畏风霜枕。
Wàn mù qiáo cuī dà dì kōng,
万木憔悴大地空,
Yī duǒ hóng rú xuè.
一朵红如血。
这首词通过梅花在寒冬中独自绽放的形象,表达了作者对梅花高洁品格的赞美以及自己在逆境中的坚守与不屈精神。陆游以梅花自喻,展现了他不随波逐流、坚持自我理想的高尚情操。